Ai sẽ là người dang tay cứu giúp chúng ta trong cơn hoạn nạn?

Khi cha mẹ, người thân không ở bên, ai sẽ là người cứu giúp chúng ta khi hoạn nạn?

Dẫu cha mẹ thương con nhưng con cái cũng chẳng thể bé mãi. Sẽ có một ngày chúng ta lớn lên, rời xa vòng tay thân yêu của cha mẹ và cất cao đôi cánh tự mình bay về khung trời mơ ước.

Chúng ta đều luôn mong ước gia đình và bản thân mình sẽ gặp nhiều may mắn và hạnh phúc trong đời, chí ít là được sống một cuộc đời yên bình và êm ả. Nhưng sự đời mấy khi đã chiều lòng người. Cuộc đời như dòng sông quanh co, khúc khuỷu luôn khát khao tìm về biển cả. Trên hành trình ấy, có thể sẽ gặp phải muôn vàn ngăn trở bởi non cao, đất dày.

Chúng ta cứ mải miết với cuộc sống mưu sinh và những hoạch định cho cuộc sống tương lai của mình. Cho đến một ngày khi đại sự chẳng như ý bất ngờ xảy ra… Khi ấy những người thân yêu trong gia đình liệu có kịp đến bên chúng ta? Hay chỉ là những người hàng ngày lướt ngang qua cuộc đời chúng ta, thậm chí còn chưa một lần gặp mặt ra tay cứu giúp?

Họ có thể là người ta chưa từng gặp gỡ, chưa hề quen biết

Mấy ngày nay, cư dân mạng xôn xao vì một chàng trai không biết danh tính vội lao mình xuống dòng sông cứu một cô gái muốn trẫm mình nơi đáy nước.

Chiều tối, một cô gái lòng trĩu nặng, mặt đầy âu lo một mình thơ thẩn đi men theo cây cầu Vạn Hà trên con sông nhỏ của mảnh đất Thanh Hóa. Giữa chốn đông người mà lòng cô lại thấy bơ vơ với bao mối ngổn ngang. Muốn sớm kết thúc những nỗi giày vò ấy, bất chợt cô gái bỏ lại túi xách và đôi dép trên cầu, gieo mình xuống sông tự vẫn.

Giữa ánh mắt thất thần bàng hoàng của những người qua đường, khi còn chưa biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, thì “Ùm” một tiếng xé mặt nước vang lên. Quay lại người ta chỉ thấy bóng một chàng trai mặc áo xanh đang quẫy nước ùm ùm, và chiếc xe máy dựng ngay trên cầu vẫn còn hơi nóng. Cậu lao mình giữ chặt cô gái đang chơi vơi giữa dòng nước và lấy hết sức đưa cô vào bờ.

Giữa dòng nước mênh mang, chàng trai gắng sức bơi, nhưng chưa kịp về đến bờ thì cậu cũng đuối sức. Như một sự sắp đặt kỳ diệu để những tấm lòng lương thiện gặp nhau, vừa đúng lúc đó một chiếc thuyền đã xuất hiện ngay trước mặt chàng trai và cô gái. Lúc này đây những người cô gái chưa từng gặp, chưa từng quen đã mang cô từ cõi chết trở về.

Chàng trai lương thiện không quản nguy hiểm lao mình xuống dòng nước và cứu cố gái vào bờ. (Ảnh: zing.vn)

Khi chàng trai được hỏi, lúc nhảy xuống nước cậu nghĩ gì? Chàng trai có lẽ lúc ấy còn chưa kịp suy nghĩ đến chuyện sống chết, chỉ đơn giản nghĩ rằng mình biết bơi! Phải chăng đó là một thứ bản năng của sự lương thiện đã mách bảo cậu làm vậy?

Họ có thể chỉ là những con người bình dị mà chúng ta thấy mỗi ngày

Hay giữa một đêm cũng tưởng như sẽ bình yên như bao đêm khác. Khi người dân tại khu chung cư cao cấp Carina Plaza tại Sài Gòn còn đang say trong giấc nồng thì ngọn lửa dữ từ tầng hầm bốc lên ngùn ngụt. Ngọn lửa lan ra khắp nơi và khói độc tỏa ra nghi ngút lên cả các tầng phía trên.

Khi biết khả năng dập lửa không thành và hệ thống báo cháy không hoạt động, nhóm bảo vệ trực đêm hôm đó đã hớt hải tự mình đi gõ cửa nhà dân báo cháy. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội khiến nhiều mảng bê tông bị sụp xuống, hàng trăm người bị mắc kẹt bên trong la hét, kêu cứu.

“Chứng kiến cảnh các em bé, người già kêu cứu chúng tôi không đành lòng. Cứu người lúc này không còn vì trách nhiệm với công việc nữa. Thà chúng tôi chết chứ không bỏ mọi người” – Đó là những lời tâm sự chân thành của cậu bảo vệ tên Sang và các bạn đồng nghiệp khiến khóe mắt chúng ta đột nhiên thấy cay cay.

Anh Trần Văn An cũng dũng cảm đến kêu cửa từng phòng, báo cháy cứu người dân nhưng khi đến tầng 5 thì chính anh lại bị ngạt thở và tạ thế. Lẽ ra hôm sau sẽ là ngày nghỉ phép của anh, nhưng thật không ngờ đêm kinh hoàng hôm ấy lại là đêm cuối cùng anh còn trên thế gian.

“Chú An cứu được một nhà, đưa ra bên ngoài rồi thì nghe tiếng nhiều người khác cầu cứu nên chú quay trở lại. Trong khoảnh khắc quay lại đó, khói bốc lên dày đặc, chú bị ngợp thở và gục xuống”. Gia An nghẹn ngào kể lại. Độc giả hay tin không khỏi xúc động, cay cay nơi sống mũi, đo đỏ nơi khóe mi, cố kìm nén sự xúc động trước sự quả cảm và hy sinh của anh An.

Cũng có người nói: “Thằng An nó khờ quá, tính mạng mình không giữ mà còn đi lo cho người khác”. Xưa có câu: “Chết vinh còn hơn sống nhục”. Kẻ trượng nghĩa luôn đặt hạnh phúc và sự bình yên của người khác lên trên mà sẵn sàng hiến dâng những gì quý giá nhất, thậm chí cả mạng sống của mình. Nhờ sự quả cảm ấy, anh An đã giúp được 40 người bảo toàn sinh mệnh an toàn ra khỏi đám cháy rực lửa. Cha mẹ, vợ chồng, con cái, bè bạn của 40 người ấy cũng thầm cảm ơn anh đã xả thân cứu giúp người thân của mình.

Nhờ sự quả cảm ấy mà biết bao nhiêu người được cứu sống rồi thầm cảm ơn anh đã xả thân cứu giúp người thân của mình. (Ảnh: voatiengviet.com)

Có những cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng có những cuộc ra đi trĩu nặng ngàn cân. Người dẫu khuất bóng nhưng vẫn luôn sống mãi trong lòng những người ở lại và thắp lên niềm tin yêu vào con người và cuộc sống.

Đôi khi “họ” lại là những chú cún cưng chúng ta chăm bẵm mỗi ngày

Gần 1h sáng, hai vợ chồng chị Hồng vẫn đang say giấc trên tầng 16 của tòa chung cư Carina Plaza cao cấp thì bỗng thấy chú chó tên Kem, thuộc giống Poodle, sủa ầm ĩ không dứt. Chú trèo cả lên giường cào cấu, đánh thức chủ như muốn ra hiệu điều gì. Lúc đó vợ chồng chị mới phát hiện có sự cố.

Chưa dừng ở đó, khi chị Hồng bế Kem cùng với 3 thành viên còn lại của gia đình chạy ra ngoài hành lang, chị định bụng chạy xuống bằng lối cửa thoát hiểm. Bỗng nhiên Kem nhảy ra khỏi người chị, cắn áo kéo vào trong, rồi chạy một mạch vào nhà.

Chỉ đến khi thấy 2 con chạy ngược lên nhà, báo rằng phía dưới khói đặc quánh không thể đi tiếp, chị mới hiểu Kem muốn thông báo với chị điều gì.

Không chỉ riêng chú chó Poodle của chị Hồng, một chú chó Alaska cũng đã cứu sống gia đình chủ của mình tại toà chung cư này. Tầm 2 giờ sáng, khi đánh hơi được mùi khen khét từ đám cháy, Xuka dường như hiểu rằng chuyện bất trắc đã xảy ra. Xuka nghĩ ngay đến chủ của mình, cô bé gắng sức cào cửa rất mạnh và lớn tiếng, cố tình khiến cậu chủ và cô chủ đang mang bầu 5 tháng thức giấc, kịp tìm đường thoát thân. Nhờ sự thông minh của Kem và Xuka, 2 gia đình đã bình yên qua khỏi kiếp nạn.

Anh Danny Nguyễn chụp ảnh cùng chú chó cưng trước đó. (Ảnh: NVCC)

Cuộc đời vẫn thế, nghịch lý vẫn thường xảy ra: Khi gặp nạn người có thể cứu giúp chúng ta lại thường không phải những người thân yêu.

Có câu rằng: “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè”. Cha mẹ dẫu thương con cũng chẳng thể lúc nào cũng ở bên con mình từng phút từng giây. Dẫu là vợ là chồng, là những người thân yêu nhất thì ai nấy đều có các mối quan hệ và cuộc sống của riêng mình. Chẳng ai biết chính xác khi nào và ở đâu sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc với bản thân.

Vậy nên, để chính mình có thể yên lòng sống giữa cuộc đời này, hãy giúp đỡ những người xung quanh mình. Bởi lẽ “Ở hiền gặp lành”, ta giúp người gặp khó nạn, đến khi mình gặp phải sóng gió, chông gai ông Trời lại phái các “Mạnh Thường Quân” ra tay cứu giúp. Những người thân yêu của mình cũng được nhờ phúc đó mà thường gặp được “quý nhân phù trợ”.

Thấy người gặp nạn chớ lướt ngang qua họ. Bởi lẽ lỡ sau này chúng ta thế vào vị trí cần cứu giúp ấy e rằng chỉ nhận được ánh mắt thờ ơ và sự bàng quan lạnh lùng của người đời mà thôi. Giúp người là giúp chính mình, hành bao nhiêu thiện, tích bao nhiêu đức cuối cùng may mắn lại quay về bản thân ta mà thôi. Có thể phúc chẳng được hưởng đời này thì lại được chuyển sang đời sau, cuộc sống vẫn luôn giữ lẽ công bằng là vậy.

Bởi lẽ con người vốn vẫn thường ngụp lặn trong sáu nẻo luân hồi, mỗi lần chuyển sinh lại uống bát canh Mạnh Bà quên lãng nên mới không nhìn thấy nhân duyên, nhân quả trong đó mà thôi.

Đỗ Quyên

Các bài viết khác